Avatar
Forensic at @World Wide Flags
Operator at @Cookie Han Hoan

Vậy là lần cuối đi bên nhau...

(This post I want to write for my Vietnamese friends who are helping me a lot in my career so you should use GG translator if you really want to read)

Hello mọi người, có lẽ đây là bài đầu tiên và cũng là bài cuối cùng bằng tiếng Việt mà mình sẽ đăng lên. Nói đi cũng phải nói lại, cảm xúc của mình vẫn đang níu lại ở 9 tiếng dài đằng đẵng ngày 15/11/2025, top 6 chung khảo cuộc thi sinh viên an ninh mạng Việt Nam. Đó có lẽ là thành tích tốt nhất mà có thể trong tương lai mình sẽ khó có thể đạt được cao hơn nữa:

image

Và cũng thật là may mắn khi ngày bọn mình thi cũng là ngày USTH tổ chức Newbie Festival 2026, sự kiện thường niên dành cho khóa sinh viên mới vào trường và tụi mình có cơ hội được tham gia… chui lén vào bên trong nhờ sự giúp đỡ của cấp cao 😂:

image

Gọi là sau 9 tiếng chỉ ngồi, ăn và bấm máy tính thì lưng của mình lúc đó cũng có dấu hiệu biểu tình, may thay tôi cũng đứng được tầm 30 phút đến 1 tiếng để xem một số tiết mục ở đó, và rồi mình nhận ra: “Oh, thời gian đã trôi nhanh như vậy rồi sao,… có lẽ ngày ấy đến rồi…”

Well, cái này thì có nhiều thứ để nói nè, mà thực ra mấy phần sau đấy phần nào cũng nhiều thứ để nói nhưng vì nó quá dài nên không thể nói hết được, đâm ra mình sẽ chỉ nói về những gì nổi bật nhất. Và phần này mình xin phép được nói về: mình đã bén duyên với USTH như nào.
Đến bây giờ khi một số em khóa dưới của tôi hỏi về việc tại sao tôi vào trường này thì well, lí do đơn giản thôi: mình trượt mấy nguyện vọng liền. Phải kể đến ba năm cấp 3 của mình, lúc đấy thì mình vẫn vô tư lắm vì điểm thi vào 10 khá là tốt và cũng khá là chủ quan nữa, nên đâm ra là cả 3 năm của mình nó không có đáng đề cập cho lắm. Mấy lần một số giáo viên dọa là nếu điểm dưới 5 thì auto vào lớp tình thương của trường thì gọi là mình cũng rén, cũng gọi là ôn bài một tí đấy, và điểm của mình thì được 25.05, một con số khá… thấp nếu so với mặt bằng chung học sinh cấp 3 cũ của mình:

image

Ừm thì mình trượt KMA (là nguyện vọng đầu và thứ hai của mình) nên mình cũng bị sốc tâm lí khá nhiều, và mình cũng sợ mình trượt luôn cả trường hiện tại nữa nên yeah, tinh thần lúc đấy thì khỏi nói rồi. Nhưng may mắn là ông trời đã cho mình cơ hội, được cái thừa ít điểm nên vào được trường U, ừm thì lúc đó suy nghĩ của mình khá tiêu cực: “Không biết trường này có làm được trò trống gì không nhỉ…?”. Ừm thì mình cũng phải làm bài kiểm tra tiếng Anh đầu vào và cũng là may mắn khi mình đủ mức pickleball, qua được bài tiếng anh đầu vào và được học hệ 3 năm của trường thay vì hệ 4 năm (nếu không có tiếng anh thì sẽ phải học thêm 1 năm bổ túc nữa). Và rồi điều gì đến thì cũng đến, mình gặp thầy cô mới, bạn mới, mọi thứ đều mới, ý là lúc đó thì mình không có hứng thú gì đâu vì căn bản đầu mình lúc đó thì toàn là máy tính với code thôi (xuất thân của mình là người cày tin học suốt 3 năm cấp 3 mà không học môn gì khác). Và lên đại học thì nghe các thầy cô dọa về việc trượt môn nên cũng khá là rén nên bản thân mình lúc đó đã làm mới lại bản thân, học thật sự và cố gắng thật sự. Và khi nhận được điểm các môn ở đại học thì mình thấy hmmmmm, nó không tệ như mình nghĩ. Và xuyên suốt quá trình đó mình được làm quen với nhiều người bạn mới, đặc biệt là mấy bros cùng chuyên ngành của mình. Nhờ có anh em mà tôi mới qua được năm nhất một cách trọn vẹn (học bổng A5):

image

Và ở năm nhất thì điều tuyệt vời nhất đó là mình biết đến USTH Coders Club, câu lạc bộ về lập trình của USTH, và mình may mắn khi quen anh Việt Trung, người hôm ấy đã phỏng vấn mình và cho mình một cơ hội để thể hiện bản thân trong câu lạc bộ. Và rồi ngày ra mắt thành viên mới cũng đến, mình được gặp cả anh Trung lẫn các anh khóa trước, đặc biệt là anh Đỗ Nhật Thành, một sinh viên năm cuối lúc đó. Khi mình được nghe về giải Sinh viên với an toàn thông tin và đội của anh đạt được giải cao, mình thực sự mong mình có thể được tham gia trong một đấu trường như vậy. Và rồi lúc đó mình cày ngày cày đêm, cày miệt mài cày không ngừng nghỉ. Và rồi năm hai cũng đến, giải đấu cũng mở đăng kí và đó là lần đầu tiên mình được tham gia vào một cuộc thi tầm cỡ quốc gia. Cùng với những anh em trong câu lạc bộ, bọn mình không chỉ được vào chung khảo mà còn là chung khảo tấn công và phòng thủ, nơi top 20 đội điểm cao nhất sẽ oánh nhao. Và rồi chung khảo thì well, vì tụi mình còn khá non trẻ trong mảng này nên là điểm số không được cao cho lắm, nhưng đó là trải nghiệm mà bọn mình không bao giờ quên, vì bọn mình biết mình phải cố gắng nhiều hơn nữa.

image

Và rồi cuộc đời cho mình bén duyên với team World Wide Flags, lúc đó mình đang tham gia dưới tư cách solo ở giải đấu BITSCTF 2024 do BITS Pilani, Goa Campus, India đứng ra tổ chức. Và mình may mắn lọt top 19, tuy không có giải gì nhưng đó là lần đầu tiên mình giải được trọn vẹn toàn bộ Forensic challenges, điều mà mình hằng mong ước lúc đó.

image

Và lúc đó thành viên của WWF đã ngỏ lời tham gia team họ, và may mắn mình đã đồng ý lựa chọn đó vì chính những anh em ngoại quốc ngon zai mlem này đã giúp mình xây dựng mối quan hệ với nhiều anh em cùng đam mê khác, trong đó có rất nhiều anh em Việt Nam đang học tập tại FPT, PTIT… Và điều vui hơn cả đó là mình đã có một công việc thực sự khi còn đang là sinh viên năm 2, sau khi cùng anh em chinh chiến giải quốc gia thì mình đã viết 1 CV cho bản thân mình và là vinh dự của cá nhân mình khi được nói chuyện với thầy Trần Giang Sơn - trưởng khoa ICT trường USTH và thầy Phạm Duy Trung - giảng viên tại Học viện Kỹ thuật Mật Mã (KMA). Khi mình còn lạ lẫm về tính chất của công việc thì anh Prismo, một người thầy mình quen từ hồi lớp 11 trong lớp học an ninh mạng của CyberClass, đã dành ra hẳn 30 phút đến 1 tiếng chỉ để chia sẻ cho mình về công việc sắp tới mình sẽ làm là gì, như nào, ra sao… Và mình cũng không thể quên được những lần làm thủ tục, đọc hợp đồng dài ngoằng, anh Thành đã giúp mình rất nhiều để hoàn tất hồ sơ và chính thức bước vào môi trường làm việc chuyên nghiệp.

Và năm hai của mình thì có phần kém hơn một tí so với năm nhất vì mình vừa phải làm vừa phải học, nên là điểm số của mình cũng không cao cho lắm, nhưng bù lại mình nhận được thứ quý giá hơn cả: kinh nghiệm và các mối quan hệ. Rồi thời gian cứ thế trôi đi, mình quen nhiều bạn mới hơn, vui có buồn có, lúc lên voi xuống chó, mình tiến vào năm cuối với đầy hoài bão và ước mơ. Và mình đã mở màn cho năm cuối bằng điều đỉnh nhất cuộc đời mình: 1 chuyến đi Hàn Quốc với anh em (và cũng là lần đầu biết mùi máy bay luôn):

image

image

Và rồi trong năm cuối anh em cũng được giải ở Digital Dragon CTF 2025 nè:

image

Và gần nhất đó là top 6 và top 16 trong cuộc thi sinh viên an ninh mạng Việt Nam, điều bọn mình đã, đang và sẽ mãi tự hào về nó đến suốt đời:

image

Suốt hành trình đó, có người ở lại và có người rời đi, nhưng sau tất cả đó đều là kỉ niệm đẹp và đây cũng là lần cuối cùng mình là một sinh viên, lần cuối cùng bước vào một giải đấu CTF với tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ. Mình muốn khép lại chặng đường này bằng sự biết ơn với những đồng đội, những đêm trắng, những flag tìm mãi mới ra, và cả những thất bại đã dạy mình trưởng thành. Từ đây, mình sẽ mang theo tất cả ký ức đó để bước vào hành trình mới, dù không hoạt động CTF nhiều kể từ bây giờ, nhưng mình vẫn sẽ dõi theo, vẫn sẽ vui khi thấy đàn em tỏa sáng, vẫn sẽ hào hứng mỗi lần cộng đồng lớn mạnh hơn, và vẫn sẽ tự hào vì mình từng là một phần nhỏ trong hành trình ấy.

Thank you for everything 💙

all tags